0 63 min 1 ngày

Gia đình, những lựa chọn trong cuộc sống, khát vọng, địa vị siêu sao… Và cả mối quan hệ với PSG, Kylian Mbappe đã tiết lộ sự thật về mình trong cuộc phỏng vấn với tờ L’Equipe tại Madrid.

 

“Tôi không bao giờ là nhà vua muốn gì cũng được”

– Cuối năm nay, anh sẽ kỷ niệm 10 năm chơi trận đấu chuyên nghiệp đầu tiên. Trong tất cả những điều đã đổi thay trong đời, có lẽ nền tảng gia đình và con người anh là thứ ít biến đổi nhất?

Kylian Mbappe “Tôi không phải là nhà vua mà muốn gì cũng được! 1

Đúng, tôi nghĩ vậy. Với tư cách cầu thủ thì có thay đổi. Tôi đã trải qua nhiều môi trường, nhiều CLB. Con người tôi cũng có những đổi thay một cách tự nhiên. Tôi chỉ là một cậu nhóc khi bắt đầu… Nhưng đúng là nền tảng ấy thì không đổi. Nó đã ở trong gia đình chúng tôi. Tôi vẫn luôn giữ nó, không thể thỏa hiệp hay chỉnh sửa. Dù tôi có ở khắp châu Âu, khắp thế giới, sợi dây kết nối ấy vẫn luôn còn. Chúng tôi lúc nào cũng gọi điện cho nhau. Hễ có thời gian là gặp. Nhờ vậy mà sự gắn kết đó chưa từng đổi thay.

– Thay đổi đất nước, đến đây (Madrid), có phải là cắt đứt sợi dây ấy không?

Những năm gần nhất ở Paris, tôi vốn đã rời tổ ấm của mình rồi. Ethan đang lớn dần và cần người chăm sóc. Tôi không còn là người cần dồn sự chú ý nhất nữa. Chăm lo cho Ethan, cho sự nghiệp của cậu ấy, từ một thiếu nhi, rồi thiếu niên, giờ chuẩn bị là một người đàn ông trong lai, là điều rất quan trọng. Cậu ấy đã 18 tuổi rồi… Trong bóng đá, tôi sợ cái bóng của mình sẽ che khuất, làm cậu ấy lu mờ, nhưng trong cuộc sống thì không. Tôi là anh, tôi phải bảo vệ em mình. Tôi phải tạo ra bóng râm để không quá nhiều ánh nắng rọi vào làm em trai tôi bỏng rát. Khi biết cậu ấy đá tiền vệ, lòng tôi nhẹ hẳn. Như vậy sẽ tránh được những so sánh không cần thiết. Điều đó giúp tôi cảm thấy thoải mái vì chúng tôi làm cùng một nghề.

– Một điều nữa chưa thay đổi là sự chú ý, là tin đồn không dứt, là sự tương phản giữa điều người ta nghĩ về anh và thực tế.

Tôi không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người cuối cùng. Chỉ là với tôi, mọi thứ bị khuếch đại lên. Đó là câu chuyện của bóng đá, truyền hình, danh tiếng. Đôi khi công bằng, đôi khi bất công, nhưng là thứ tôi không thể thay đổi. Tôi hay nói là mọi người không hiểu về tôi, nhưng mặt khác thì làm sao mà chúng ta có thể hiểu hết mọi người được… Thế nên là bình thường thôi. Rất nhiều điều người ta nói về tôi khác xa thực tế.

– Như chuyện người ta cáo buộc anh đòi thắp đài lửa Olympic chẳng hạn?

Chuyện đó tôi thực sự không hiểu. Kể cả nếu tôi dự Olympic, điều tôi cũng rất muốn, tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện rước đuốc. Vinh dự ấy nên dành cho người có lịch sử gắn bó với Olympic, còn tôi có chăng chỉ mới bắt đầu. Bạn không thể bắt đầu câu chuyện Olympic của mình bằng việc thắp đài lửa, như thế thật vô lý, nhất là ở Pháp – nơi có biết bao VĐV đã làm nên lịch sử. Tôi phải giải thích thế nào đây? “Không, không, né ra đi, anh mang về hàng trăm huy chương vàng rồi, nhưng Kylian sẽ đến với nụ cười của mình” à. Tôi không có tính chính danh cho việc ấy. Tôi nghĩ mình rất tỉnh táo về chuyện này.

– Những tranh cãi kiểu đó có thể ảnh hưởng đến sự bình tâm của anh.

Tôi chấp nhận. Tôi không thể thay đổi thế giới. Đôi khi người ta nhìn bạn đen tối hơn nhiều so với con người thật, đôi khi lại tô hồng. Nhưng sự thật rồi cũng sẽ lộ diện, dù có thể mất rất nhiều thời gian. Có người dành cả sự nghiệp chỉ để chờ được ghi nhận hay để người khác thật sự hiểu họ là ai. Ta phải học cách sống cùng điều đó. Bạn sẽ mất rất nhiều năng lượng nếu cứ dành thời gian để chống lại nó, và bạn sẽ không bao giờ thắng. Nó có thể ăn mòn bạn từ bên trong mà bạn không có “vũ khí” để đấu lại. Đã có không ít vận động viên trước tôi phải chịu đựng điều đó. Tôi cố gắng rút ra bài học từ họ.

– Đó là những ai vậy?

Mỗi người một chút. Sau tất cả thì anh có thể là fan, nhưng rất khó để lấy làm nguồn cảm hứng từ họ. Zidane chẳng hạn, ông ấy là duy nhất. Bạn chỉ có thể ngưỡng mộ tầm vóc ấy. Không ai có thể lặp lại, cũng không ai có thể có hào quang như thế. Đó là một thời đại đặc biệt. Một cầu thủ đặc biệt. Nhưng khi nhìn vào các vận động viên Pháp, và chúng ta may mắn có những người rất vĩ đại, thì tất cả đều có lúc bị dư luận xâu xé. Tôi nghĩ điều đó là tất yếu không tránh khỏi, và tôi không vấn đề gì với điều đó.

 

– Kylian Mbappé có quyền thất bại không?

Kylian Mbappe “Tôi không phải là nhà vua mà muốn gì cũng được! 2

Không. Nhưng đó cũng là lý do người ta xếp tôi ở vị thế rất cao. Bởi tôi chấp nhận tất cả những điều ấy, tôi bền bỉ và luôn muốn chiến thắng. Tôi chưa bao giờ muốn thất bại nên cũng không phiền khi người ta trách chuyện đó. Tôi rất khắt khe với chính mình, hơn đa số mọi người, nên tôi rất bình thản ở khía cạnh này.

– Ở phạm vi riêng tư hơn, có bao nhiêu người nói chuyện với anh mà không chờ đợi điều gì từ anh?

Khó nói, vì đôi khi ngay cả người đang chờ đợi điều gì đó từ bạn vẫn có thể nói sự thật. Phải biết lắng nghe, chứ đừng hoang tưởng. Không phải cái gì cũng là vô nghĩa. Chuyện này không có trắng đen rạch ròi. Bạn phải tự bảo vệ mình nhưng cũng cần lắng nghe. Đôi lúc tôi nghe lời khuyên từ những người độc hại, nhưng lời khuyên của họ lại đúng, vậy là tôi giữ lời khuyên trong khi vẫn cắt đứt mối quan hệ. Tôi luôn lắng nghe người khác nói gì, rồi sau đó tự lọc lại điều gì là tốt hay không. Người phán xét chính là tôi. Tôi là người ra sân thi đấu, tôi sống cuộc đời mình, chấp nhận thất bại, vinh quang… và chịu hệ quả từ những gì tôi làm.

– Nhìn những gì xảy ra với Paul Pogba chẳng hạn, hẳn anh cũng tự vấn. Tiền có thể phá hủy tất cả không?

Có chứ. Càng nhiều tiền, càng nhiều vấn đề. Có người không nhìn thấy cuộc sống của bạn đã thay đổi, họ muốn giữ nguyên hình ảnh bạn thời còn nhỏ, thời ở cùng họ… Nhưng bạn không còn là con người xưa kia nữa. Bạn có những trách nhiệm, cam kết, công việc phải thực hiện. Nếu có người đi cùng bạn trên chặng đường đó, đó là những câu chuyện đẹp. Thật tuyệt khi trưởng thành, vươn tới đỉnh cao cùng nền tảng gia đình và người thân như thuở ban đầu. Nhưng đôi khi nó không hiệu quả, và bạn phả nói ra. Không phải vì thế mà sợi dây bị cắt, chỉ là mối quan hệ ấy không còn lợi ích gì nữa. Nói thì dễ hơn làm, và đó là vấn đề mà nhiều vận động viên, nhiều người nổi tiếng gặp phải.

Chúng tôi có trò chuyện về việc đó không ư? Có chứ. Nó từng là vấn đề thời sự, là những điều chúng tôi biết, chạm đến chúng tôi. Đó là môi trường của chúng tôi và chúng tôi không thể thay đổi nó. Tôi có định mệnh với thế giới bóng đá này. Cuộc đời thì tuyệt đẹp, còn bóng đá là thế đấy. Tôi hay nói rằng những người đến sân vận động may mắn là chỉ đến xem một buổi trình diễn và không phải biết chuyện hậu trường. Thật lòng, nếu tôi không có niềm đam mê mãnh liệt, tôi đã chán ghét thế giới bóng đá từ lâu.

– Cristiano Ronaldo từng nói có thể nhắm mắt tin tưởng chỉ 4 người.

Tôi hiểu. Vừa nãy tôi nói đừng rơi vào hoang tưởng… Nhưng bạn vẫn sẽ ít nhiều ở trong đó. “Sao anh ta lại nói với mình như vậy? Anh ta muốn gì? Anh ta mong gì ở mình?” Có rất nhiều câu hỏi tại sao. Ranh giới giữa cẩn trọng và hoang tưởng rất mong manh. Bạn có thể bị xem là kẻ điên. Bao nhiêu lần tôi nghe người ta nói về một cầu thủ: “Gã đó thật điên rồ” Không, anh ta hoang tưởng vì xung quanh toàn những kẻ điên. Có thể lúc này anh ta gặp một người tốt, nhưng trước đó anh ta vừa trải qua 20 cuộc gặp với những kẻ khùng điên, nên anh ta nghi ngờ, điều đó là bình thường.

– Những giá trị con người nào anh tìm kiếm ở người khác?

Gia đình, anh chấp nhận họ như họ vốn là. Chúng ta không hoàn hảo. Ai cũng có điểm mạnh, điểm yếu. Còn với bạn bè, luôn là sự giản dị, sẻ chia, tình bằng hữu. Những giá trị đó đã làm nên con người tôi. Đó là cách tạo sợi dây gắn kết. Chúng ta cùng chia sẻ những điều, những chuyến đi, trải nghiệm. Có những tình bạn kéo dài cả đời, có những tình bạn chỉ trong một khoảng thời gian. Chúng đẹp, nhưng rồi phải dừng. Có những tình bạn còn kết thúc rất tệ. Đời là vậy. Tôi không khác người thường là mấy. Tiếc rằng cả tình bạn của tôi cũng bị soi xét…

– Anh có cảm giác mình là nhà vua có triều thần không?

Không hề. Tôi không bao giờ là vua. Tôi may mắn kiếm được nhiều tiền, nhưng chưa bao giờ cảm thấy người khác coi mình như vua và muốn gì cũng được, ai cũng phải đồng ý với mình. Khi cần nói “không” thì phải nói “không”… Người nhà tôi nói “không” nhiều hơn “có” đến mức tôi còn ngạc nhiên nếu họ nói “có”. Còn sau đó, mỗi người có câu chuyện riêng, chẳng liên quan gì việc là cầu thủ, nổi tiếng hay không. Chúng ta đều chịu trách nhiệm cho những gì mình làm và những mối quan hệ mình giữ. Trải nghiệm tệ cũng giúp ta trưởng thành. Có thể nó rất khó khăn vào lúc đó, là một thử thách phải vượt qua, nhưng khi nhìn lại từ xa, một khi nó đã ở phía sau, bạn có thể nói rằng nó đã có ích.

 

– Ví dụ anh nghĩ đến điều gì?

Kylian Mbappe “Tôi không phải là nhà vua mà muốn gì cũng được! 3

Tôi may mắn có một cuộc đời chạy ở tốc độ 100 dặm/giờ. Tôi đã trải qua rất nhiều điều. Nhiều người nhìn vào những sự kiện trong sự nghiệp của tôi, cả những chuyện ngoài bóng đá, và tôi nghĩ mình đã học được rất nhiều từ tất cả. Khi anh không rút ra được bài học, chuyện đó rồi cũng lặp lại. Tôi đã sống và những điều ấy tạo nên con người của tôi. Rốt cuộc thì tôi cũng giống như các bạn. Chúng ta không trải qua những điều giống nhau, nhưng đều được “nhào nặn” và là con người hôm nay vì những lý do ấy. Bên cạnh đó sự dạy dỗ được truyền thụ từ bé là hành trang tôi mang theo từ khi sinh ra. Nhưng phần lớn, tôi tin là thế này: Những cuộc gặp gỡ, những nơi bạn đi qua, những điều bất ngờ ập đến… đó đơn giản là câu chuyện đời tôi.

“Khi trưởng thành, tôi hiểu rằng bố không cần phải nói ‘bố yêu con’ thì mới là yêu”

– Nhiều cầu thủ lập gia đình rất sớm. Anh lại chọn hướng khác. Điều đó có khiến anh thiếu cân bằng không, hay điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng?

Không, vì đó là lựa chọn của tôi. Mỗi người xây dựng cuộc đời theo một cách khác nhau. Tôi thì nghĩ bóng đá là cả cuộc đời mình và tôi muốn tận hưởng sự nghiệp hết mức. Có thể tôi sai, cũng có thể tôi đúng. Chỉ có tương lai, hoặc Chúa, mới nói cho tôi biết vào lúc thích hợp. Khi chính bạn là người lựa chọn, kết quả sẽ dễ chấp nhận hơn.

– Làm sao để gặp đúng người và tự nhủ: Cô ấy ở bên mình vì những điều đúng đắn?

Lại là ranh giới mong manh giữa hoang tưởng và cảnh giác. Có người muốn hại bạn, nhưng không phải ai cũng vậy. Đừng nghĩ quá nhiều, cứ dấn bước thôi. Điều này đúng với tất cả mọi người. Còn anh, anh đã kết hôn chưa? Làm sao anh biết đó là người phù hợp? Anh làm mọi thứ để mối quan hệ tốt đẹp, nhưng làm sao đoán được một cách rõ ràng?

– Đó như một canh bạc nhỉ…

Cuộc đời là một canh bạc. Người ta hay nói may mắn thuộc về kẻ dám làm nên phải thử. Điều khó trong bóng đá là bạn có thể phải đối mặt với ánh nhìn của người khác. Có một thứ gọi là cái tôi, và không ít người sợ mình sai. “Tôi gặp nhầm người và cả thế giới đều thấy!” Không, chuyện đó có thể xảy ra chứ. Anh chàng hàng xóm chẳng nổi tiếng cũng từng gặp nhầm người rồi. Chủ yếu là chúng ta cần chấp nhận việc mình có thể sai. Và nếu tôi sai, tôi sẽ đứng dậy.

– Anh có nghĩ mình sẽ có những đứa con ghét bóng đá không?

Tôi hy vọng thế (cười). Nhưng tôi nghĩ, tiếc là, trái bóng sẽ chẳng bao giờ ở xa… Dù sao thì tôi cũng sẽ không bao giờ khuyên con mình bước chân vào thế giới bóng đá.

– Ethan nói anh kín đáo hơn cậu ấy, rằng anh khó chia sẻ cảm xúc.

Vì chúng tôi khác nhau. Bố mẹ tôi khi sinh Ethan đã ở thời điểm khác so với khi sinh tôi. Điều đó khiến chúng tôi khác biệt. Nếu ở cùng chúng tôi, anh sẽ thấy. Chúng tôi có cùng cha mẹ nhưng lại như không cùng cha mẹ. Anh sẽ thấy hai kiểu giáo dục khác nhau trong tiến trình một đời người trưởng thành. Mẹ tôi 23 tuổi khi sinh tôi, còn khi sinh Ethan thì nhiều hơn 8 tuổi. Nên tất nhiên… Điều Ethan có thể làm, tôi làm theo cách khác, và ngược lại. Chúng tôi bổ khuyết cho nhau khá tốt.

– Nhưng cậu ấy nói đúng chứ?

Tôi nghĩ là đúng. Bởi vì tôi đã được “tạo nên”. Không, không phải “tạo nên”, nói thế nghe như robot. Tôi được nuôi dạy như vậy. Bố tôi không phải kiểu người sáng dậy sẽ nói: “Bố yêu con”. Nhưng với em trai tôi, ông lại nói câu đó rất nhiều lần. Khi ấy ông ở một giai đoạn khác của cuộc đời. Có lẽ ít vấn đề hơn, hoặc đã trải qua một thời kỳ tự vấn. Sự giáo dục mà tôi nhận được rất tốt, của Ethan cũng vậy, nhưng chúng tôi khác nhau.

– Lần đầu tiên hai cha con anh nói “yêu” với nhau là khi nào?

Khi đó tôi đã lớn, nhưng khi trở thành người trưởng thành, tôi hiểu rằng bố không cần phải nói “bố yêu con” thì mới là yêu. Khi bố hy sinh để tôi có thể thành công, điều đó giá trị hơn một câu “Yêu con” vào buổi sáng. Mối quan hệ của chúng tôi là kiểu có thể hiểu nhau mà không cần nói “yêu” mỗi ngày. Nhưng tôi biết bố yêu tôi bằng tất cả sức lực của mình. Và tôi cũng yêu bố hết mình. Đó chỉ là một cách nhìn khác về tình yêu. Danh tiếng, việc tôi nổi tiếng rất sớm, cũng tạo nên một chiếc vỏ bọc. Tôi không muốn người ta chạm vào những gì thuộc về mình. Còn Ethan thì gần như sinh ra đã nổi tiếng. Cậu ấy ký tặng từ năm 8, 9 tuổi, dù khi đó thậm chí còn chưa có chữ ký. Nhưng phân tích chuyện đó cũng thú vị. Nó phản chiếu hành trình phát triển của cuộc đời làm cha mẹ.

– Những nơi trú ngụ của anh là đâu?

Ngôi nhà của tôi. Gia đình, bạn bè, người thân, dĩ nhiên rồi, nhưng thực sự đúng là căn nhà của tôi, nơi tôi luôn coi như thánh địa. Nhà vẫn luôn là nhà. Không phải ai cũng có thể bước vào. Khi bên ngoài là lửa cháy hay cuồng hoan, tôi luôn tự nhủ mọi thứ sẽ kết thúc vì tôi sẽ trở về nhà.

– Ở đâu anh có thể “ngắt kết nối” khỏi trận đấu vừa diễn ra?

Ngay tối hôm đó tôi không xem lại trận đấu, kể cả khi thắng. Bạn sẽ luôn tìm thấy một tình huống giảm nhẹ hoặc ngược lại là phóng đại vấn đề trong khoảng thời gian đó. Dù sao tôi cũng không có nghi thức cố định. Mỗi trận đấu là một cơ hội để ghi dấu lịch sử và mỗi trận có câu chuyện riêng. Tôi không muốn biến sự nghiệp thành một thói quen nhàm chán. Tôi chỉ có một sự nghiệp và tôi muốn tận hưởng tối đa cả khoảnh khắc đẹp lẫn xấu. Tôi muốn để cơ thể và tâm trí sống trọn vẹn điều đó. Tôi để mình trôi theo những gì xảy đến. Có lúc tôi ăn, có lúc không ăn. Tôi có thể ngồi xuống, cười đùa. Có lúc buồn thì tôi nói chuyện với Yaëlle (trợ lý riêng).

“4, 5 ngày trước chung kết World Cup, tôi chỉ mong nó mau kết thúc”

– Lần gần đây nhất anh khóc là khi nào?

Lần gần nhất tôi khóc vì bóng đá… Tôi chỉ khóc khi bị chấn thương. Thua trận thì tôi mặc định rằng, bằng cách này hay cách khác, tôi xứng đáng với thất bại đó. Chấn thương thì chẳng ai đáng phải chịu. Còn thất bại, ít nhiều bạn có tác động. Nhưng lần gần nhất tôi suýt khóc vì bóng đá là khi tôi thua Man City trong màu áo PSG ở bán kết lượt về Champions League năm 2021. Hôm đó tôi không thi đấu. Tôi suýt khóc vì… tôi chẳng có ích gì cả. Ngồi trên ghế dự bị, tôi như kẻ thắng một cuộc thi VIP. Những lúc đó, điều gì phân biệt tôi với hàng triệu người xem TV? Chẳng khác gì nhau cả.

– Chỗ ngồi của anh tốt hơn…

Vâng, mà hôm đó còn có tuyết nữa. Trên máy bay lúc về tôi suýt khóc.

– Nhiều nhà vô địch nói về sức khỏe tinh thần. Tadej Pogačar vừa giành Tour de France thứ tư và thú nhận là đã chán ngán. Anh đã từng cảm thấy sự mệt mỏi ấy chưa?

Trong các giải đấu quốc tế, đến một thời điểm nào đó, luôn luôn có. Bạn bị giam khoảng 60 ngày. Khi là World Cup, chẳng còn gì quan trọng nữa và việc cố thoát ra bằng cách xem loạt phim mới hay TV cũng vô ích. Bật lên là biết người ta chỉ nói về chuyện đó. Vài ngày đầu thì ổn. Nhưng tiến càng sâu thì… Tôi đã dự hai kỳ World Cup, hai lần vào chung kết. Giữa bán kết và chung kết, thế giới như ngừng lại.

Người ta đứng kín trước khách sạn, còn tôi thì đã ở đó 60 ngày, tự nhủ: Đây là trận đấu lớn nhất đời mình, nhưng tôi mong cho nó mau kết thúc, để biết kết quả rồi bước tiếp. 4, 5 ngày ấy, tôi chẳng tận hưởng được gì. Vừa nôn nóng, vừa thấy như chẳng còn gì khác tồn tại và cũng chẳng còn gì để làm… Sách, phim, trò chơi, trò chuyện với đồng đội… Ừ thì chúng tôi đã nhìn thấy nhau suốt 60 ngày (cười). Ngay cả với những người thân nhất, những người ở cạnh tôi 24/7… Bọn tôi nói chuyện chút ít nhưng tôi cảm được bầu không khí “Phải đến đi chứ”. Những ngày cuối, tôi ở một mình trong phòng, nhìn lên trần, chờ cho nó qua.

– Nhưng khi kết thúc, như nhiều nhà vô địch đã nói, có những nguy cơ về sự kiệt quệ tinh thần. Vận động viên cũng chỉ là con người như bao người.

Điểm phức tạp là ở chỗ người ta khó chấp nhận điều ấy. Anh không được phép bộc lộ ra. Anh ấy (Pogačar) không nói từ đầu, mà nói khi đã chiến thắng… Nếu nói từ đầu, anh ấy sẽ bị “xé xác”, dù cảm xúc là y hệt. Anh ấy đợi đến khi có bối cảnh cực thuận lợi, khi đã ở đỉnh vinh quang, rồi mới nói. Thế nếu thua, liệu anh ấy có nói không?

– Nhưng anh có thể nói sau một trận rằng “tôi thực sự kiện sức”

Để tôi hóa thành một gã ngồi trong phòng khách. (Mbappe làm điệu bộ) “Chết tiệt, người ta trả cho anh từng ấy tiền, là tôi thì ngày nào tôi cũng hạnh phúc”. Đấy, vì vậy đôi khi tốt hơn là tự mình gánh lấy.

– Vậy là không thể nói ra?

Có chứ. Ở nhà, hoặc khi có bối cảnh phù hợp. Nếu tôi vô địch World Cup, ba ngày sau các anh đến phỏng vấn, tôi có thể xả ra. Khi đó tôi gần như bất khả xâm phạm. Còn thua một trận mà nói như vậy, người ta sẽ bảo tôi nói để bao biện cho việc chơi tệ. Dù sự thật là trước trận tôi đã như thế… Tất cả nằm tính thời điểm trong truyền thông.

– Anh học được điều đó sao?

Đúng, nhưng không phải lúc nào tôi cũng dùng. Tôi từng nói những điều mà không thèm để ý đến thời điểm. Nhiều người bảo sao tôi lại nói lúc này? Vì tôi thấy cần phải nói. Tôi không quan tâm lắm đến xung quanh. Nhưng cảm quan về thời điểm là có thật. Tôi có luôn coi trọng nó trong sự nghiệp không? Không… Đó là lý do sự nghiệp của tôi khác biệt, theo cả nghĩa tốt lẫn chưa tốt.

– Nhưng những thời điểm kiệt quệ về mặt cảm xúc thế này hẳn cũng xảy ra ở những thời điểm nhất đinh.

Dù sao thì tôi cũng được kết quả “đỡ” lên… Và mệt mỏi không có nghĩa là tôi không còn yêu việc mình làm. Tôi vẫn yêu nó lắm. Trận chung kết World Cup ngày 19/7 ở Mỹ, tôi mơ về nó sáng, trưa, tối. Ngày đó đã được note lại. Chúng tôi có một đội hình tuyệt vời và tôi hy vọng sẽ góp mặt.

 

“Nếu là Zidane là HLV trưởng tuyển Pháp thì OK. Nếu là người khác, cũng OK”

– Nhắc đến Les Bleus, anh có nghĩ đây là đội mạnh nhất anh từng góp mặt không?

Kylian Mbappe “Tôi không phải là nhà vua mà muốn gì cũng được! 4

Tài năng nhất thì có, mạnh nhất thì chưa. Tiềm năng của đội hình này là vô hạn. Ở mọi vị trí đều là trụ cột tại những CLB hay nhất thế giới. Giờ chỉ còn là vấn đề thể hiện ra sao. Nhưng với tư cách một tập thể, chúng tôi vẫn chưa mạnh hơn đội vô địch thế giới 2018 hay đội vào chung kết 2022. Đội này có tiềm năng để trở thành đội hay nhất không? 100%. Còn có trở thành được như vậy không… là do chúng tôi. Với dàn cầu thủ chất lượng thế này, chúng tôi buộc phải có tham vọng.

– Anh suy nghĩ về vai trò đội trưởng của mình như thế nào?

Tôi không còn là một cậu bé nữa và tôi nghĩ mình là người có số lần khoác áo nhiều nhất… Mọi thứ khác rồi. Tất cả diễn ra rất nhanh. Khi tôi mới lên tuyển Pháp, các đàn anh hay nói: “Ô, đã lâu lắm rồi”. Còn tôi, mỗi khi thấy các tân binh đến, tôi cứ có cảm giác mình mới bắt đầu hôm qua. Chúng tôi cố tạo một bầu không khí thật dễ chịu, hòa nhã. Cầu thủ lên tuyển ngày càng trẻ. Giờ chúng tôi không còn ngại gọi một cầu thủ có chưa tới 100 trận chuyên nghiệp, mới ở mùa đầu tiên nữa. Khán giả nói: “Ừ, gọi cậu ấy đi, phải gọi ngay bây giờ!”. Trước đây phải đợi cầu thủ đá ở cúp châu Âu, đá Champions League… Tôi cùng với Ousmane Dembélé là những người lên tuyển khi còn rất trẻ. Quả thực các cầu thủ trẻ rất có tài và có thể mang tới giá trị ngay lập tức.

– Không có sự run sợ nào sao…

Họ thực sự chẳng sợ gì. Bọn tôi trước đây cũng rất vô tư. Tôi thấy như vậy là tốt. (Bradley) Barcola, Désiré Doué, Rayan Cherki, Malo Gusto, Warren (Zaïre-Emery)… Họ biết mình đang ở đâu và cũng biết mình xứng đáng, đồng thời vẫn giữ được sự khiêm tốn khi lên tuyển. Họ không cướp chỗ của ai cả. Nếu HLV đọc tên họ (công bố danh sách lên tuyển), thì là vì họ đã cho mọi người thấy họ đủ tư cách cạnh tranh một vị trí. Và điều đó tốt cho tập thể. Họ mang đến nhiệt huyết, sự tươi mới cho đội, đồng thời thúc đẩy cả các đàn anh.

– Phương châm khi làm đội trưởng của anh là gì?

Quan trọng nhất là cố giữ cho cả đội gắn kết. Ở một giải đấu, bạn không biết ai có thể bùng nổ. Cả 23 người đều có thể đóng góp, nhưng không phải theo cùng một cách. Chỉ khoảng 15-16 người sẽ được thi đấu, nhưng những người còn lại cũng quan trọng. Trước khi làm đội trưởng, tôi không hình dung rõ chuyện đó. Tôi chỉ lo việc của mình. Tôi làm phần việc trên sân rồi về. Khi ấy đã có Hugo (Lloris), Rapha (Varane), Paul (Pogba) và tôi không gánh trách nhiệm đó. Giờ thì tôi thấy điều quan trọng là giữ tinh thần mọi người luôn tích cực. Trong một giải đấu sẽ có thăng trầm. Nếu một người không đá hai trận đầu, rồi nếu trận ba họ cũng không đá nốt trong khi đội đã thắng hai trận đầu, người đó cần được động viên, vì anh ấy vẫn rất quan trọng. Có thể anh ấy sẽ nghĩ: “Khoan đã, đội xoay tua mà mình là người duy nhất chưa đá, mình vô dụng à…” Hoàn toàn không. Anh ấy là mắt xích cực kỳ quan trọng của đội. Chúng tôi cần anh ấy và không bao giờ bỏ rơi.

Sau cùng, về mặt chiến thuật ở cấp độ tuyển, bạn không phát minh ra điều gì và cũng không cách mạng hóa bóng đá. Trừ Tây Ban Nha từng dựa trên Barca thời hoàng kim, với 7-8 cầu thủ cộng thêm 4 người của Real… Còn lại, bạn không có thời gian để tạo ra thứ gì “điên rồ” về mặt chiến thuật. Bạn tạo ra những nền tảng chiến thuật, rồi phải biết cách vận hành nó. Bạn dựa vào cả sức mạnh tập thể và  cá nhân, nhưng trên hết là sức mạnh của tập thể.

– Hành trình của Didier Deschamps sẽ khép lại. Điều đó thay đổi gì với anh, với vai trò một thủ quân?

Tôi muốn đi đến tận cùng cùng hành trình với ông ấy, và không ít người trong chúng tôi cũng muốn vậy. Các cầu thủ trẻ có những khát vọng khác. Khát vọng đồng hành với HLV, dĩ nhiên rồi, nhưng với nhiều người, đây sẽ là kỳ World Cup đầu tiên. Trong đội hình hiện tại, ít người còn lại từ 2022… 2018 thì khỏi nói. HLV đã để lại dấu ấn không thể phai trong lịch sử tuyển Pháp, và giải đấu cuối của Didier Deschamps trên cương vị HLV trưởng chắc chắn là một sự kiện quan trọng. Nhưng đây là World Cup. Và dù Didier Deschamps vĩ đại nhường nào, World Cup vẫn luôn lớn hơn. Bạn muốn vô địch vì đó là World Cup, chứ không phải vì đó là giải đấu cuối của Didier Deschamps. Nếu có thể tặng ông ấy món quà ấy thì quá vui vì ông là huyền thoại sống, nhưng World Cup vẫn là World Cup, vẫn có giá trị riêng biệt…

 

– Còn sau đó?

Kylian Mbappe “Tôi không phải là nhà vua mà muốn gì cũng được! 5

Anh đang hỏi tôi đoán hay hỏi vì nghĩ tôi biết? (cười)

– Chúng tôi hỏi vì đội trưởng tuyển Pháp hẳn cũng có suy nghĩ gì đó chứ.

Tôi cố gắng suy nghĩ ít nhất có thể… Tôi cho rằng tốt nhất là để HLV hoàn tất nhiệm kỳ trong môi trường lành mạnh nhất. Nhưng tôi không sống trong bong bóng; tôi biết mọi người đang nói về ai, tôi vẫn xem TV mà…

– Giả thuyết về Zidane là một câu chuyện đẹp.

Với ông ấy, khỏi cần làm phức tạp. Là Zidane mà. Chẳng ai phủ nhận được ông ấy hết. Chỉ ông ấy mới có thể. Nếu là ông ấy thì OK. Nếu là người khác, cũng OK. Nhưng Zidane là người duy nhất trong lịch sử bóng đá Pháp gần như có mọi đặc quyền.

“Real Madrid luôn là giấc mơ của tôi”

– Trong phòng thay đồ, người ta nói anh là kiểu cá tính gây chia rẽ.

Do những câu chuyện về tôi, mọi thứ tôi đã làm và đang làm – tốt có, chưa tốt cũng có… Tôi đã làm xô lệch vài vài quy tắc, thứ bậc. Cũng có những điều tôi làm chưa đúng. Có lúc tôi làm những việc trước đó chưa từng có. Tôi ý thức điều ấy, nhưng tôi cố gắng sống hết mình trong sự nghiệp, bằng đam mê. Con người ta không thể làm gì cũng hoàn hảo. Quan trọng là biết khi nào mình làm đúng hay không. Sức mạnh lớn nhất của một nhà vô địch là sự tỉnh táo. Nó giúp bạn không mất đi lý trí, không sống trong một thế giới ảo vọng.

Ngay cả khi tôi làm những thứ có vẻ ngu ngốc nhất, tôi tin là mình chưa bao giờ rời xa thực tế. Tôi biết những gì mình làm là không ổn. Đôi khi tôi làm vì tôi cần. Đôi khi đằng sau đó là một thông điệp. Bạn không thể giải thích mọi thứ, nên việc công chúng không hiểu cũng có thể xảy ra. Thứ bạn nhận lại là sự ức chế. Nhưng trước công chúng, tôi chưa bao giờ nổi loạn. Tôi từng đặt mình ở vị trí người chỉ trích hồi còn trẻ. Tôi không thể trách người hâm mộ.

– Nói đến chuyện vừa rồi, có vụ Stockholm. Giờ mọi thứ lắng xuống rồi, nhưng nó có khiến anh thay đổi không?

Không. Tôi thậm chí chẳng liên quan. Chỉ buồn vì thấy mọi người lao vào chuyện đó như xâu xé một miếng bít tết, với một chủ đề nghiêm trọng như thế. Điều đó xảy ra với quá nhiều phụ nữ, thật đáng buồn, để rồi người ta lại lao vào vì vài bài báo giật tít. Không ai dành thời gian tự hỏi chuyện gì có thể xảy đến với những nạn nhân tiềm năng. Và khi mọi người thấy tôi không dính dáng thì điều gì xảy ra? Cô ấy lại bị gạt sang một bên, chẳng ai biết cô ấy ở đâu, chẳng ai bận tâm cô ấy. Đó là chủ đề nhạy cảm và nó làm tôi buồn. Tôi biết mình sẽ đứng dậy vì tôi không liên quan, cảnh sát chưa từng gọi cho tôi, tên tôi chưa từng bị nêu. Tôi biết ngay từ đầu là rồi sẽ ổn thôi, nhưng chuyện ấy thực sự phức tạp.

Nhất là với người thân, đặc biệt là phụ nữ. Dù có muốn hay không, khi kể lại, anh vẫn cảm nhận trong ánh mắt người đối diện rằng họ đang nghĩ: “Biết đâu có 1% khả năng anh ta làm gì đó?” Điều ấy làm tôi đau lòng. Tôi chẳng liên quan gì cả… Đó là những phản ứng rất con người từ những phụ nữ quanh tôi, vì có quá nhiều người phải chịu cảnh ấy. Tôi chỉ còn cách chấp nhận, im lặng, đi tập. Đôi khi thấy vài bình luận… nhưng tôi chấp nhận. Carlo (Ancelotti) bảo thế là bất công. Tôi nói với ông ấy: “Ngoài để mọi thứ trôi đi và ghi bàn, em còn biết phải làm gì đây?

– Có phải anh cũng làm như vậy trong tranh chấp pháp lý với PSG (Mbappe đòi 55 triệu euro tiền lương và thưởng chưa trả), tức là để mọi thứ trôi đi?

Đây lại là chuyện khác. Đó là quyền lợi chính đáng của tôi, là luật lao động. Do thủ tục nên người ta có cảm giác tôi muốn hại PSG. Tôi ký một hợp đồng lao động. Tôi chỉ muốn được trả lương. Tôi không có gì chống lại PSG, tôi yêu CLB này, ở đó tôi có bạn bè. Nhưng đó là cách duy nhất để đòi lại những gì thuộc về tôi, là thứ tôi đã đổ mồ hôi mới có. Dù bạn muốn hay không, đó vẫn là công việc. Nhưng tôi đã biết là mình không được trả đủ ngay khi còn ở PSG. Khi tiền không về, bạn nhận ra ngay. Tôi có thể làm ầm lên khi còn ở đó, nhưng tôi tự nhủ không đáng. Thế nhưng khi đã thấy mình không được trả, đến lúc nào đó tôi cũng phải phản ứng. Chỉ có điều tôi sẽ nhanh chóng bị gán mác người cũ đang cay cú… Nếu có thể giải quyết gọn trong phòng làm việc, tôi bước ra nhận lương, thì đã chẳng có câu chuyện này.

 

– Phản ứng đầu tiên của nhiều người, khi PSG vô địch Champions League, là: “Kylian đang cay”. Còn anh thì sao?”

Kylian Mbappe “Tôi không phải là nhà vua mà muốn gì cũng được! 6

Bạn bè tôi vẫn ở trong đội, và ai biết tôi đều hiểu tình bạn rất quan trọng với tôi. Bạn không thể nhổ toẹt vào một đội bóng nơi có bạn bè mình, kể cả nếu đó không phải PSG. Câu chuyện của tôi ở đó đã kết thúc và tôi ra đi không hối tiếc. Ngay cả những gì tôi làm chưa tốt cũng là một phần câu chuyện của tôi. Khi còn ở đó, chúng tôi đã ở rất gần đích, có hai lần vào bán kết, một lần vào chung kết. Chúng tôi không vô địch và thời của tôi đã qua. Real gọi tôi, đó luôn là giấc mơ của tôi, lẽ ra tôi có thể đi sớm hơn…

– Xem ra là định mệnh không đứng về phía anh.

Đúng là nếu phân tích nhanh thì có thể nghĩ tôi thực sự đen đủi. PSG được tăng cường lực lượng, đoạt danh hiệu… Còn chúng tôi thua Dortmund sau khi dứt điểm bốn mươi lần, trong đó có 8 lần trúng khung gỗ… Thành thật mà nói, đến giờ tôi vẫn không thể giải thích vì sao chúng tôi không đi tiếp. Ở PSG là năm thứ hai của Luis Enrique, đội hình không xáo trộn, họ bổ sung lực lượng rất tốt với một kỳ chuyển nhượng tuyệt vời, đặc biệt là Pacho… Ở La Liga, chúng tôi cũng mất chức vô địch nhưng phải nói Barca có một mùa quá hay. Chúng tôi bỏ lỡ cơ hội ở những trận tưởng như dễ dàng, và kết thúc mùa giải với thành tích kém 3 điểm. Khi đi vào chi tiết, chúng ta sẽ thấy có kha khá lời giải thích.

– Hãy tưởng tượng người ta cho anh quyền bầu Quả bóng vàng… Ở đó có bạn bè anh như Ousmane Dembélé, Achraf Hakimi… Có thể cả anh chứ?

Không, tôi thì năm nay không thể đoạt được rồi (cười.) Tôi không thể phân xử giữa hai người bạn. Quan trọng là màn trình diễn của họ được ghi nhận. Và dù ai được, tôi đều sẽ rất vui.

Theo Antoine Bourlon, Matthias Gurtler | L’Equipe

CG 1363 bài viết

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *